Thiên Cấm Sơn- dân gian gọi là núi Cấm, nhìn từ trên cao thấy núi như cái nón lá úp trên cánh đồng rộng lớn. Đây là một điểm đến đầy thú vị với nhiều câu chuyện ly kỳ, tâm linh. Ai đặt chân đến cũng vừa háo hức mà cũng vừa run sợ trước những lời kể về loài dã thú vẫn còn ẩn nấp đâu đó, đợi con người sơ hở mà vồ lấy tha đi.
Tranh minh họa: Trần Thắng |
(VLO) Thiên Cấm Sơn- dân gian gọi là núi Cấm, nhìn từ trên cao thấy núi như cái nón lá úp trên cánh đồng rộng lớn. Đây là một điểm đến đầy thú vị với nhiều câu chuyện ly kỳ, tâm linh. Ai đặt chân đến cũng vừa háo hức mà cũng vừa run sợ trước những lời kể về loài dã thú vẫn còn ẩn nấp đâu đó, đợi con người sơ hở mà vồ lấy tha đi.
Hồi mới đến, Lâm nghe bà con quanh vùng núi Cấm nói sở dĩ núi này kêu bằng núi Cấm là vì ngày trước chỗ này tụ hội sơn lam chướng khí, thú dữ nhiều, mà đặc biệt là nhiều cọp. Ai cũng khuyên Lâm nên cẩn thận, làm nương rẫy cũng dè chừng, biết đâu còn sót lại vài con cọp nào, nó vồ cho mất xác.
Lâm gật gật đầu, dạ dạ rồi tiếp tục công việc. Nhưng có mấy lần lên núi lượm củi về chụm lửa, ngang qua cái hang Bạch Hổ, Lâm bỗng lạnh toát sống lưng, anh nghe như tiếng “gừ gừ” từ xa vọng lại, đến ngọn cỏ dại cũng rung rinh từ cái sóng âm oai hùng đó.
Chắc mình tưởng tượng, bây giờ còn cọp nữa đâu, bị người ta đem bắt bỏ vô sở thú hết rồi, Lâm nghĩ thế. Rồi bước lẹ qua cái hang Bạch Hổ- tương truyền là nơi có con cọp ưa ăn thịt người.
Sống một mình vất vả hơn gấp ba gấp bốn lần hồi còn ở nhà, nhưng Lâm vẫn chăm chỉ, không than oán, ngày ngày ra ngắm cánh đồng xanh, nhìn gốc mạ anh gieo trồng, là vui.
- Chú Lâm, giờ này chiều rồi còn đi nhặt củi hả? - Tiếng nói trầm trầm của người đàn ông vang.
- Dạ thầy giáo, tôi nhặt sớm, chiều về còn nấu cơm nữa, thầy với cô mới đi thăm cụ Hà về à? - Lâm cười tươi khi thấy một nam, một nữ từ trên núi xuống, người nam trạc bốn mươi là thầy Giang dạy tiểu học, thường phải ngang qua cánh đồng nơi anh mướn để tới trường, nên thân thiết.
- Mệt muốn chết, mấy lần kêu ông về sống chung với con với cháu cho vui, vậy mà cứ nhất mực chờ giao đấu cái thứ gì ấy. - Người đàn bà bên cạnh thầy Giang lên tiếng, trông cũng bằng tuổi Giang nhưng cách ăn mặc trẻ trung hơn, nổi bật nhất vẫn là đôi môi son màu hồng chói mắt. Là Thu - vợ Giang.
Lâm cười cười:
- Người lớn giữ lời hứa dữ lắm, dù là người hay vật cũng vậy, cô cũng đừng trách gì cụ nhe.
- Tôi cũng dám nói gì đâu, mà thôi mình về sớm, đi ngang cái hang Bạch Hổ đó em sợ quá mình. - Thu hướng mắt về chồng thúc giục.
Lâm cười cười:
- Mấy cái ma mãnh đó cô cũng sợ sao?
Thu không nói gì, rồi vợ chồng họ tạm biệt Lâm, dắt tay nhau về. Trên ngọn núi mà vợ chồng Giang vừa xuống có ngôi nhà của một ông lão, đó là cụ Hà- ông nội của thầy Giang. Từng nghe người bản địa kể, cụ ngày trước là thợ săn giỏi nhất vùng. Và có câu chuyện như cổ tích xoay quanh cuộc đời cụ, là trận đại chiến với con cọp hung ác suốt ba ngày ba đêm.
Kết quả, hai bên bất phân thắng bại, cụ chỉ kịp dùng roi thép quất mạnh vào da cọp, để lại vết sẹo dài. Trước khi chạy về rừng, con cọp quay lại nhìn cụ như thể nhớ mặt, còn cụ cũng đứng nhìn nó, tuyên bố sẽ đợi một ngày giao đấu tiếp.
Rồi năm tháng cứ trôi, cụ Hà giờ gần chín mươi, người dân chưa lần nào thấy một con cọp có vết sẹo dài trên lưng như lời cụ Hà kể. Nhiều người cho rằng chỉ là chuyện hoang đường, thêu dệt của chính cụ.
Một chiều mưa lác đác, Lâm lên nhà sàn của cụ Hà ngồi nghe chuyện. Râu cụ dài nhưng tay chân còn nhanh nhẹn, khác xa so với suy nghĩ của Lâm về một ông cụ tuổi chín mươi.
- Chú biết không? Con cọp đó không dễ chết đâu, vì nó giết nhiều người, mấy oan hồn bị nó giết hóa thành ma trành phải đi theo hầu nó, bảo vệ nó.
Ma trành là loại ma quỷ trong chuyện cổ. Loài ma ấy sẽ không siêu thoát nếu không có người chết thay, để được đầu thai, chúng biến thành những thiếu nữ xinh đẹp hay bất cứ thứ gì để dẫn dụ con người vào hang cọp. Ma trành có nhiệm vụ chỉ đường, bảo hộ cho cọp tránh đao, súng, cạm bẫy… y như “kim bài miễn tử” vậy.
Nhấp một ngụm trà, cụ kể tiếp:
- Núi Cấm bao đời nay, cọp là loài vật linh thiêng, chưa hại ai bao giờ chỉ duy có con đó là hung ác. Chú Lâm đi đồng, nương rẫy nên cẩn thận, vì nơi chú mướn đất cũng gần hang Bạch Hổ, ngày trước nó thích trú ở đó lắm.
Lâm ra về, rời “pháo đài” của cụ Hà- nơi ông vẫn chờ ngày giao chiến với con cọp sẹo. Lòng lâng lâng cảm xúc với những kỳ bí, mầu nhiệm và như có tình yêu với vùng đất này hơn.
***
Cơn mưa rì rào ngoài cửa sổ, chiếc giường phát ra âm thanh cọt kẹt, rồi im bặt. Giang ôm vợ nhưng cô né anh ra.
Giang ngóc đầu, hỏi:
- Em sao vậy?
- Chừng nào anh mới kêu ông nội anh chia đất? Với đồng tiền chết đói đó, tương lai của em và con, anh có nghĩ tới chưa? - Thu cong môi mỏng nói.
- Chuyện đó từ từ tính, mình chưa có con mà sợ gì em. Với lại, ông nội anh còn sống, đất là của ông, chừng nào ông chia mình mới nhận được.
- Lần trước em còn nghe ổng nói, sẽ chia cho thằng Lâm một mẫu đất. Một mẫu là mười công đất lận đó anh, sao ông nội anh hào phóng vậy? - Thu dỗi.
- Lâm nó hiền, sống một mình nên thường xuyên lui tới chăm sóc cụ, với lại anh nói rồi, đất của ông, ông muốn chia thế nào thì chia. - Giang có chút không vui khi vợ gọi ông nội mình bằng “ổng”.
- Lão già sống dai hơn đỉa.
- Em mới nói gì vậy hả? - Giang cáu lên.
- Tôi nói vậy á, không được sao? Ngày mai tôi cho người đem dẹp cái nhà sàn ấy, chán cái cảnh đem đồ ăn thức uống phụng dưỡng rồi.
Nói xong, Thu chỉnh lại đầu tóc và ra ngoài, đi mất. Gương mặt Giang nhăn nhúm. Giang biết vợ muốn gì, đòi chia đất là cái cớ, thứ Thu muốn là cái nỏ làm bằng vàng của ông nội. Cái nỏ nghe đâu làm bằng vàng nguyên chất, chừng 5 cân, xưa là công cụ dùng để săn bắt của cụ Hà.
Chưa kể hoa văn chạm khắc trên nỏ thuộc hàng hiếm có, mấy lần người trong thôn đồn ầm lên là tên Bảy Ròm- một dân chơi đồ cổ- thèm khát cái nỏ đó lắm.
Nghe đồn Bảy Ròm là tên trùm buôn lậu chất cấm, thân hình của hắn liêu xiêu như cây chông, bóng nhẵn, chòm râu cá trê hai bên mép mỗi khi nhếch lên cười như loài cáo giảo hoạt, thế mà không ít lần vợ Giang và hắn có qua lại, nhưng Giang không tin, sau này nhiều người nói khiến anh cũng ngờ vực, nhưng vợ chồng thì niềm tin vẫn là quan trọng nhất, nên anh cho qua, không nói.
Lâm thường ngủ lại nhà sàn của cụ Hà, đêm nay cũng vậy, phía trên là vầng trăng sáng treo lơ lửng như bóng đèn mờ ảo soi rọi khu rừng nửa có nửa không. Bỗng có người dưới chân núi la lên:
- Thằng Phát nghiện nó đốt nhà mày kìa Lâm ơi!
Lâm hoảng vía nhìn ra, thấy một màu sáng cháy rực, thôi đúng rồi, là nhà mình.
- Tổ cha nó! Thằng khốn nạn. - Lâm chửi thề một tiếng, Phát là tên nghiện ở xóm này, hắn bám đuôi phục dịch cho Bảy Ròm nhằm có tiền mua thuốc phiện, ai cũng ghét và sợ hắn. Lâm không hiểu là vì sao hắn đốt nhà mình. Khi Lâm chạy xuống đã thấy bà con phụ chữa cháy. Như một tia sét ngang đầu…
- Thôi đúng rồi, cái nỏ của cụ Hà. - Lâm nghĩ đến cái nỏ vàng của cụ Hà không ai không biết, và sự ham muốn của Bảy Ròm về cái nỏ, không ai không nghe.
Hắn cho đốt nhà mình nhằm cho bà con chú ý, còn riêng bọn chúng sẽ đi đến nhà cụ Hà mà ăn cắp nỏ. Muốn đi lên nhà sàn cụ Hà buộc phải qua hang Bạch Hổ, bọn chúng ngày trước chưa hành động vì còn sợ bà con dòm ngó, sợ chính quyền và sợ… hang Bạch Hổ là nơi linh thiêng nhất.
Nhưng giờ máu tham đã lên tới não, bọn chúng ngang tàn đến thế, Lâm lo cho sự an toàn của cụ Hà mà thôi, tức tốc chạy trở lên núi. Giang từ xa cũng hồng hộc chạy theo. Giang đi tìm vợ, vợ hắn từ tối qua đã không thấy về nhà. Được tin vợ hắn đang ở cùng tên Bảy Ròm, hiện tại đang lên nhà sàn ông nội, Giang nổi cơn điên lên mà rượt đuổi.
Khí nóng của hai người và cả xóm còn hơn lửa, không ai tha thứ cho sự vô đạo đức này được. Họ đuổi theo. Tiếng bước chân từ xa chạy lại, đèn pin lấp lóe, ai đó hô hào kêu cứu.
Bỗng có bóng người lăn lông lốc xuống, là thằng Phát nghiện. Thân hình to béo của hắn như cái lu nước, đôi mắt đục ngầu như muốn ngủ, giọng hắn cứ lớ ngớ, khiến ai cũng chả thèm nhìn. Miệng nó hô: “Cứu, cứu… con cọp… con cọp có vết sẹo”. Tiếng nói ngập ngừng đầy sợ hãi: “Nó há họng cắn tôi, trời ơi”.
Giang bước lên nắm áo hắn hỏi:
- Thằng Bảy Ròm đâu? Vợ tao đâu?
- Tao không biết, không biết gì hết… - Hắn như hóa điên, hét toáng lên.
Bà con xúm nhau trói thằng Phát nghiện đem về, Giang chạy lên nhà ông nội còn Lâm thì chạy một vòng hang Bạch Hổ kiểm tra. Trời tối, tất cả chìm vào đêm mờ ảo. Dường như Lâm thấy cái gì đo đỏ, loang lổ trên vách hang, Lâm muốn lại gần nhưng bước chân anh không nhấc nổi.
Hai đốm sáng trong bụi cây gần đó đang nhìn anh. Đúng vậy, nó đang nhìn. Bóng đen đồ sộ, dài chừng sáu mét phát ra tiếng gầm gừ khiến lòng người tê dại, đại não của Lâm như bại liệt, đứng trơ ra nhìn bóng đen với hai con mắt phát sáng đó. Bóng đen quay đi, trăng rằm soi đủ cho Lâm thấy một vết sẹo dài trên lưng vằn vện hoa văn.
***
Nhiều năm sau cụ Hà qua đời, không ai biết Bảy Ròm đi đâu, hắn mất tăm từ đó. Chuyện đêm hôm ấy dần trôi vào dĩ vãng. Giang nhận Lâm làm em nuôi, trước lúc mất, cụ Hà chia vài mẫu đất đồng xanh bát ngát cho Lâm lập nghiệp, cụ nói: “Nó đến thăm ta vào đêm đó, mãn nguyện rồi”.
Nó là gì, ít người hiểu nhưng Lâm hiểu. Còn Giang, tin chắc vợ mình đã đi theo gã đàn ông ròm rõi đó, nên anh chỉ lo việc dạy học. Nhưng anh không biết, dạo đó đến nay, có tin đồn con cọp có vết sẹo dài lúc ẩn lúc hiện vào chiều xế, đi theo sau là hai bóng ma trành, một bóng gầy nhom và một bóng người đàn bà tóc xõa.
HUỲNH CHÍ THIỆN
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin