Háo hức đợi chờ có đôi chút lo âu, đó là tâm trạng của Cẩm khi biết mình có tên trong danh sách những đoàn viên ưu tú được ra thăm Trường Sa, do tỉnh Đoàn tổ chức. Cẩm khấp khởi báo tin cho cả nhà biết.
Háo hức đợi chờ có đôi chút lo âu, đó là tâm trạng của Cẩm khi biết mình có tên trong danh sách những đoàn viên ưu tú được ra thăm Trường Sa, do tỉnh Đoàn tổ chức. Cẩm khấp khởi báo tin cho cả nhà biết.
Ảnh minh họa: Trần Thắng (TP Vĩnh Long) |
Ba Cẩm bảo: “Có vậy chứ! Thanh niên tụi bay có đi đây đi đó thì cái mắt mới sáng ra, mới thấy biển đảo quê hương mình bao la giàu đẹp”.
Má Cẩm đăm chiêu: “Con gái chân yếu tay mềm, ra biển sóng to gió lớn, chẳng biết có chịu nổi không?”
Cẩm ôm má, nũng nịu: “Má yên tâm, con gái má lớn rồi mà”. Út- tám tuổi- là em gái Cẩm, cười nhe cái răng duyên: “Má khỏi lo! Chị Cẩm đi biển được mà. Đồng ý cho chị Cẩm đi nghe má!”
Cả nhà cười. Ánh mắt ai cũng lấp lánh niềm vui.
* * *
Theo lịch trình, đoàn của Cẩm lên tàu Hải quân ra Trường Sa. Trên tàu, Cẩm như trôi trong mênh mông của biển. Những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau chạy về phía chân trời.
Những chú cá chim, cá chuồn… bay lên khỏi mặt sóng như chào đón mọi người. Xa xa, cờ Tổ quốc tung bay trên những chiếc tàu đánh cá của bà con ngư dân… Biển đảo quê hương cho Cẩm cảm giác tự hào.
Rời tàu, xuống xuồng máy, đoàn lên đảo. Các anh bộ đội ào ra đón, tay bắt mặt mừng. Ánh mắt ai cũng sáng ngời rạng rỡ. Mọi người đón nhận những cái bắt tay ấm áp, những lời thăm hỏi ân cần của các anh lính đảo.
Cẩm đang lúng túng với đồ đạc lỉnh kỉnh của mình. Chợt có anh đến bên, tươi cười:
- Em gái! Để anh mang giúp nghen- Cẩm gật đầu.
Về tới nơi đón tiếp, anh lấy nước cho Cẩm uống, lấy khăn cho Cẩm thấm mồ hôi. Rồi anh thân mật hỏi:
- Em có mệt lắm không? Em tên gì, quê ở đâu?
Cẩm ngước nhìn, thấy anh đẹp trai, khỏe mạnh. Ánh mắt anh sao mà sáng trong và tin yêu đến vậy:
- Em tên Cẩm. Quê Cần Thơ. Còn anh?
- Anh tên Tú. Quê Bình Thủy nè! Gặp đồng hương rồi nha! Em tên Cẩm, anh tên Tú. Ghép lại thành cẩm tú. Cẩm tú là một loại hoa đó em.
Cẩm tú còn có tên: cẩm tú cầu. Cẩm tú cầu có nhiều màu sắc, nhưng anh thích nhất màu tím, nó tượng trưng cho tình yêu tuổi trẻ… - giọng anh nói như reo trong tiếng sóng biển xanh.
Sáng hôm sau, đoàn được anh Tú và mấy anh hướng dẫn đi tham quan trên đảo. Đảo giờ đã khác. Ngoài màu xanh của bàng vuông, phong ba… giờ đây còn có màu xanh của mít dừa, của rau xanh các loại…
Tất cả cho Cẩm cảm giác gần gũi như ở quê nhà. Cẩm hỏi Tú về cây bàng vuông. Anh chỉ cho Cẩm cây bàng vuông, cành lá xum xuê.
Không thể tin vào mắt mình. Cây có thân cành vững chãi, thớ cây gồ lên vặn xoắn vào nhau như bắp thịt săn chắc nổi trên cánh tay của những người lính đảo.
Thấp thoáng trong nách lá, những chùm bông tựa như bông bưởi, năm cánh trắng ngự trên đài hoa. Tú chỉ cho Cẩm thấy mấy trái bàng vuông.
Cẩm sững sờ trước những trái bàng thiên tạo. Nó vuông không hẳn đúng nghĩa với từ vuông. Chợt nhớ lời Út dặn, Cẩm bảo: “Bữa nào em về, nhờ anh Tú hái cho mấy trái bàng vuông mang về làm quà cho Út”.
* * *
Tối giao lưu diễn ra thiệt sôi nổi và hấp dẫn. Các anh kể về cuộc sống khó khăn, thiếu thốn mà hàng ngày những người lính đảo phải vượt qua.
Các anh luôn nêu cao cảnh giác, bình tĩnh và khôn khéo ngăn chặn và đối phó kịp thời với những tàu thuyền nước ngoài ngang nhiên xâm phạm chủ quyền biển đảo của ta, nhưng phải giữ cho được hòa khí và tình hữu nghị bốn phương...
Đến phần kể chuyện quê hương, với chất giọng dịu dàng, lôi cuốn, Cẩm kể:
Thưa thủ trưởng, thưa các anh!
Em tự giới thiệu: Em tên Cẩm, hai ba tuổi, giáo viên tiểu học. Em xin kể vài ba câu chuyện bình thường và giản dị của bà con cô bác ở đất liền, ngày đêm luôn hướng ra biển đảo thân yêu.
Khi hay tin em được ra Trường Sa, bà con xóm ấp đến động viên, thăm hỏi, gởi quà… Mấy ngày liền nhà em đầy ắp tiếng nói, cười.
Bà Năm trao cho em bọc quà, dặn: “Má gởi con Cẩm mười cái khăn rằn ra ngoài đó cho tụi nó tắm. Nghe ngoài đó nước ngọt khan hiếm, phải tiết kiệm từng xô, từng chén. Tắm rửa qua loa. Nghĩ mà thương tụi nó quá trời”.
Dì Tám dúi vô tay em giỏ xách. Dì dặn đi dặn lại: “Trong túi có năm bọc hạt rau giống, mỗi bọc một ký lô, dì đã ghi tên từng loại rau ở ngoài vỏ bọc.
Khổ thân tụi nó, nghe nói ngoài đó trồng rau trong khay, trong chậu, trong hộp. Mấy đảo lớn còn đỡ, chứ mấy đảo chìm, mấy nhà giàn DK gì đó, quanh năm tụi nó ăn rau khô, rau muối, rau ướp… xót ruột lắm, bụng dạ nào chịu cho thấu!”
Ông Tư là thương binh, ngồi uống trà với ba em, thủng thẳng lên tiếng. Ông kêu em lại gần. Ông loay hoay móc trong cái bóp ra được tám trăm ngàn đồng.
Ông bảo: “Cẩm mua giúp bác tám cái thẻ nạp điện thoại mang ra đảo tặng mấy cậu tân binh nghen. Các cậu lính mới ra đảo là nhớ nhà lắm đấy! Để họ gọi về cho cha mẹ, bạn bè. Mà nhớ mua của Viettel nghe. Hình như ở ngoài đó mới chỉ dùng được loại thẻ này nha!”
Em định từ chối, nhưng không nỡ. Tám cái thẻ đem ra, rồi anh có, anh không, thấy cũng bất tiện. Với lại, ông là thương binh, tuổi cao, sức yếu, có dư dả gì đâu! Nhưng thôi, của ít lòng nhiều! Quý là ở tấm lòng.
Ba em thì ngồi trầm tư, bỗng mở lời: “Mấy ông mấy bà giành hết phần tôi sao! Để tôi có cái gì gởi ra cho tụi nó chớ”. Ba em mở cánh tủ thờ, lấy ra cái hộp, nói: “Mọi người đoán coi, tôi gởi cho tụi nó cái gì nào?”
Những cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau. Ba em tủm tỉm: “Tôi gởi cho tụi nó cái tông đơ mới cáo, nó tự động chạy bằng điện hoặc pin nha. Để tụi nó hớt tóc cho nhau được dễ dàng, tiện lợi.
Chớ ngoài đó làm gì có tiệm mà hớt tóc. Con Cẩm có mang được, ba gởi cho tụi nó một can rượu nếp và mồi nữa nghe!” Mọi người cười ồ: “Ông thiệt tâm lý và sâu sắc”.
Thưa các anh! Em xin kể tiếp:
Trước hôm ra đảo, em đang xếp từng phần quà vô chiếc ba lô và cái cặp da. Bỗng tiếng í ới của mấy cô bạn ngoài ngõ: “Cẩm, mai đi hử? Cho tụi tao gởi quà tặng mấy anh ngoài đó nghe”.
Em bảo: “Gởi gì gọn nhẹ thôi, chúng mày coi, ba lô, túi xách đầy căng cả rồi”. “Cẩm khỏi lo! Quà tình cảm… nên nhẹ như cánh én, hương xuân thôi mà”. “Bữa nay tụi bay ăn nói văn vẻ quá ta”.
Chúng cười, rồi dúi vào tay em một tệp bao thư ngỏ (thư không dán). “Trong đó là những bức thư, những tấm hình của tụi tao gởi tặng các chiến sĩ Trường Sa đấy”.
Em phân vân: “Ra ngoài đó, tao biết tặng anh nào. Người có, người không coi sao đặng?” “Thôi, Cẩm cứ tặng đại đi mà. Giống như bao lì xì, may anh nào anh đó được. Ra đó, thấy anh nào hợp ý, Cẩm “kéo” về làng làm rể nghe”. Chúng đấm lưng nhau, cười khúc khích...
Thưa các anh!
Khoảng mười giờ đêm, em chuẩn bị đi ngủ, thì con Út gõ cửa phòng, bảo: “Mai chị Cẩm lên đường, Út không có quà gì, Út chỉ có hộp màu gởi cho các chú ấy vẽ chim hải âu, vẽ biển trời quê hương…
Ngoài đó chắc các chú không có hộp màu vẽ đâu! Khi về chị Cẩm nhớ mang về cho Út trái bàng vuông nhé. Nó có ngon không chị?” Nghe Út nói, ôm Út, lòng đầy xúc động.
Rồi em bỗng giật mình khi nhận ra: em chưa có quà gì tặng các anh. Em là đứa vô tâm vậy sao? Không hẳn vậy đâu! Em gái sẽ có quà tặng các anh ngay đây. Các anh có biết quà của em là quà gì không?”
Mấy anh tranh nhau nói:
- Một lá thư? Một nụ hôn? Một bài ca?...
- Trúng rồi, quà của em là một bài ca về biển đảo. Bài “Gần lắm Trường Sa”. Giọng em chưa thiệt hay, mong các anh thông cảm.
Bất ngờ Cẩm bắt gặp ánh mắt động viên và khích lệ của Tú. Cẩm bình tĩnh lấy hơi. Giai điệu cất lên vừa tha thiết trong sáng, vừa da diết trữ tình.
Đến điệp khúc: “…Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh. Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em…”. Cẩm dồn cảm xúc cho điệp khúc này.
Cả hội trường lặng đi trong xúc động. Sóng biển dường như cũng lặng đi... Lặng đi tới mức Cẩm có thể nghe rõ nhịp tim mình đang đập… Bài ca vừa dứt.
Các anh ào lên chúc mừng. Anh bắt tay. Anh tặng hoa. Có anh hồn nhiên tặng Cẩm cái hôn trên má… Cẩm cũng lặng đi vì xúc động và hạnh phúc trào dâng. Cẩm không ngờ bài hát lại có sức rung cảm, lan tỏa và lay động đến vậy.
Cuối buổi giao lưu, anh Hùng- Chính trị viên đảo- giọng đầy xúc động: “Thay mặt cán bộ, chiến sĩ trên đảo, tôi chân thành cám ơn đoàn, cám ơn bà con cô bác ở quê hương đã gởi quà tặng.
Những người lính đảo chúng tôi vô cùng xúc động khi nghe bạn Cẩm kể về nhỏ Út gởi tặng các chú bộ đội hộp màu để vẽ. Các cô gái gởi tặng những lá thư, những tấm hình đầy tình cảm sáng trong và lãng mạn.
Các ba, các má gởi cho chúng tôi những tấm khăn rằn ấm áp; những chiếc thẻ nạp điện thoại nghĩa tình; những bọc hạt rau giống ngọt ngào…
Với sự quan tâm sâu sắc, sự chăm lo chu đáo và tình thương yêu vô bờ của quê hương đã và đang dành cho Trường Sa, hướng ra Trường Sa. Đó mới là điều mà người lính nơi đầu sóng ngọn gió quý hơn cả, cần hơn cả…”.
* * *
Đêm chia tay, Cẩm và Tú đi bên nhau trên bãi cát vàng sóng sánh ánh trăng. Tú trao cho Cẩm bọc nhỏ, trong đó có mấy trái bàng vuông. Tú bảo mang về tặng Út…
Đây đó, mấy anh lính ngồi bên nhau như những cặp tình nhân thì thầm với biển. Tú bảo đó là mấy anh không trực ca đêm, họ ngồi bên nhau tâm sự cho đỡ nhớ quê hương. Cẩm nhận ra, biển tuy mặn mòi nhưng cũng lãng mạn và thơ mộng biết bao!
Tú chợt dừng bước, cầm tay Cẩm, nói trong ánh trăng lấp lánh:
- Mai Cẩm về đất liền, Cẩm có nhớ những người lính đảo không?
Cẩm chưa biết nói sao, thì bắt gặp ánh trăng xanh đầy ắp trong mắt Tú. Cẩm thấy lòng ấm áp và bồi hồi khó tả. Cẩm nhỏ nhẹ:
- Không riêng em, mà cả quê hương nhớ các anh, nhớ biển đảo. Khi nào về phép, anh nhớ tới thăm nhà em nghe!
- Nhớ! Anh sẽ đến thăm em, thăm hai bác. Cẩm này… đêm qua anh mơ: Mơ có một cô gái tặng anh bông cẩm tú cầu. Bông có sắc tím thùy mị, đoan trang, có hương thơm thoang thoảng. Bông tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi… Làm anh thao thức, bồn chồn tới sáng…
- Anh Tú thiệt lãng mạn và khéo tưởng tượng quá trời”.
Bất ngờ, Cẩm và Tú cùng khúc khích cười. Tiếng cười đẫm ánh trăng xanh…
Sáng hôm sau, đoàn chia tay các anh. Tàu từ từ rời đảo, Cẩm không lẫn với ai được, trên cầu tàu, Tú giơ cao chiếc mũ hải quân vẫy hoài, vẫy mãi… Trông cứ như bông cẩm tú cầu màu tím mà Tú kể cho Cẩm nghe đêm qua. Một đêm đầy ánh trăng xanh trên đảo.
PHẠM VĂN THÚY
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin