Xuân kề, Tết cận lòng mang nhiều cảm xúc, chỉ khẽ tiếng rao chùi lư của người xa lạ đang thoáng qua rồi dần khuất lấp, nhà kế bên đang phơi sịa cải làm dưa… cảm giác man mác, nhẹ nhàng, bao suy nghĩ thoáng qua, rồi lòng nhớ những hình ảnh neo giữ bền lâu trong đó.
Chiếc xuồng con con ở giữa phố phường- một hình ảnh gợi nhớ cuộc sống miền sông nước. |
Xuân kề, Tết cận lòng mang nhiều cảm xúc, chỉ khẽ tiếng rao chùi lư của người xa lạ đang thoáng qua rồi dần khuất lấp, nhà kế bên đang phơi sịa cải làm dưa… cảm giác man mác, nhẹ nhàng, bao suy nghĩ thoáng qua, rồi lòng nhớ những hình ảnh neo giữ bền lâu trong đó.
Nào là hình ảnh ăn Tết quê với những bếp lửa ấm nồng của những ngày hai mươi mấy Tết. Đó là những vỉ bánh tráng, bánh phồng mì phơi đầy ngoài sân, những miếng mứt gừng tắm đường phơi nắng,… cứ mải miết chảy một dòng ký ức.
Rồi nay, hấp hải với những công việc nhà để chuẩn bị đón xuân, trên mâm cơm không tươm tất, thiếu vắng cọng rau. Nuốt không vô, ngồi nhẩn nha ba hột cơm, với nỗi nhớ cơm quê.
Bữa cơm quê, nhất cơm, nhì rau, rồi cá, rồi mới đến thịt đến thà. Nhưng cơm chiếm hơn một phần ba bữa ăn, chắc thế nên được gọi là bữa cơm. Dĩa rau không bao giờ thiếu trên mâm cơm của người dân quê. Vì rau được ưa thích nhất trên mâm cơm, nên mới có câu “Ăn cơm không rau như nhà giàu chết không kèn trống”. Có cần chi đâu, dĩa cà dầm tương hay tô canh rau muống thôi cũng ngon lành. Vậy mà khiến những người xa quê thương nhớ: “Anh đi anh nhớ quê nhà/ Nhớ canh rau muống, nhớ cà
dầm tương”.
Tết bao món thịt thà, được bà đãi bữa cơm ngon với món canh chua cá. Một món với cách phối hợp độc đáo đó từ cá, rau và gia vị. Chỉ nói đến con cá thôi, thì sự phong phú nó chừng nào rồi. Nào sông, nào hồ, nào ao… xứ sở của cá tôm. Xứ sở của những ngan ngát cánh đồng, vườn tược phong phú rau trái. Tô canh chua ngon nhất với sự hòa điệu của những nguyên liệu được pha chế. Với những rau và rau, rau với cá, rau với gia vị… Không đơn lẻ một loại rau, mà được tổng hợp nhiều loại rau trong cùng một món ăn. Và đảm bảo đủ vị: ngọt, mặn, chua, cay,… Tô canh phải sắc màu nào vàng bông điên điển, trắng bông so đũa, ngò xanh, ớt đỏ… thì mới bắt mắt. Thơm nức mùi ngò gai, cặp mắt bị thu hút bởi màu sắc của bông, của lá, của trái được bày biện hài hòa trong tô canh, rồi gắp miếng rau nhai nghe giòn rụm, lưỡi bắt vị ngon ngọt, chua cay… những giác quan chính đều được thỏa mãn.
Bữa cơm ngon khi được ăn những món ăn ngon, ngồi chung với những người thân thiết, vui vẻ trong những câu chuyện kể… Không một người xa quê nào có thể quên được bữa cơm ngon quê nhà. Càng gần Tết thì người xa quê càng nhớ bữa cơm quê nhà.
Lúc chạy trên đường Nguyễn Huệ, khi đến phía trước Thư viện tỉnh, bắt gặp mô hình tặng ba ngày xuân, với chiếc xuồng con con, một hình ảnh gợi nhớ cuộc sống miền sông nước. Thoải mái, nhẹ nhàng những giây phút bình dị giữa phố phường…
Một cảm xúc chợt đến như một miếng tình nho nhỏ trong cuộc sống, giúp ta vui lòng không thể hờ hững hay những hình ảnh rơi vào lòng người một nốt nhạc rộn ràng vui tươi, phơi phới một tình yêu thương. Hay những chi tiết cỏn con, những hình ảnh mỏng manh xinh xắn gợi nhớ những hình ảnh một thuở ở chốn quê đã kẹp chặt, thành sợi kết dính níu mắc lòng mãi khắc nhớ trong niềm vui mỗi lúc xuân về.
Bài, ảnh: MAI KHA
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin