Tầm 5 giờ tụi nó đã thức dậy, hót líu lo om xòm một hồi mới bay đi. Mùi lúa chín phảng phất khi mấy ngọn gió lao rao trên mặt ruộng, hít thật sâu vào tận ruột gan, nhẹ nhõm, yên bình. Và độc ẩm.
Độc ẩm với đồng quê. |
Tầm 5 giờ tụi nó đã thức dậy, hót líu lo om xòm một hồi mới bay đi. Mùi lúa chín phảng phất khi mấy ngọn gió lao rao trên mặt ruộng, hít thật sâu vào tận ruột gan, nhẹ nhõm, yên bình. Và độc ẩm.
Trong cõi vô ngôn của con người, bỗng trò chuyện được thiệt nhiều điều cùng vạn vật, cỏ cây.
Con kênh sau nhà đầy nước trong xanh, nước lấy từ nhánh sông tuốt trên cầu Vồng chảy xuống nuột nà một dòng trôi lặng lẽ vào tưới tiêu đồng ruộng. Con kênh như tâm sự “người ơi, hãy giữ sạch kênh mương sông rạch, để chúng tôi tận hiến cho đời dòng nước ngọt trong lành”. Lời tha thiết nghe mà đứt ruột. Tiếc là chỉ những ai độc ẩm trà sớm thế này, mới có cơ hội lắng nghe được lời nói của dòng sông.
Nước réo trên bếp củi đã lâu, theo cái kiểu hồi xưa mấy ông già đợi nước sôi “mắt cua” chuyển sang sôi “mắt cá” cho thiệt chín nước, hổng bị hôi khói, chăm trà mới thiệt là thuần chất. Pha trà thôi. Chiếc bình đã bể nắp, còn thay luôn một chung uống trà không đồng bộ cho lạ chơi, té ra từ sự “kết đôi” khập khiễng bất chợt ngộ ra một chân lý “đừng chạy đi tìm sự hoàn hảo của cuộc đời. Coi chừng hụt hơi!”. Lời dặn dò của chiếc nắp bình bể, nghe ra như một triết lý. Nhưng khi biết bình tĩnh lắng nghe lời của cái nắp bình bể, thì tóc cũng đã bạc quá nửa đầu rồi.
Ngoài cái ao nhỏ trước sân, vừa vươn mình khoe sắc một nụ sen hàm tiếu, chúm chím như nụ cười duyên, e ấp. Cắt nhánh hoa sen vào cho tỏa chút hương thơm. Nhớ lần dẫn cô bạn Michiko đi thăm một thiền am trên Thủ Đức (TP Hồ Chí Minh), cũng trong tiệc trà đó, nhà sư trẻ hái một đóa sen trắng chưa nở, cắm vào chiếc bình con với cái lá sen non cuộn tròn hai mép lá. Nhà sư trẻ thong thả giải thích rằng bình hoa muốn gởi gắm ý nghĩa của một “tiệc trà sơ giao”, mọi thứ còn kiệm lời, e ấp. Nó cũng hợp tình với người Nhật thường khép kín khó mở lòng trong những lần đầu tiên gặp gỡ. Rót ly trà vừa đượm vị, nhấp môi mà nghĩ về thời gian mới đó đã mấy thập niên rồi. Sen vẫn nở nhưng không “tương ánh hồng” diện mạo của người xưa.
Cạn một bình trà, nắng cũng đã xiên dài trước cửa, xa xa cây cầu nhỏ bắt qua con rạch nhỏ giữa đồng, chợt nhớ vô cùng những chiếc cầu tre của một thời chưa xa lắm. Mọi thứ hình như vẫn còn tươi rói mới hôm qua, những đứa trẻ đầu trần giang nắng tắm sông, nhảy từ những cây bằng lăng đã đời rồi còn trèo ra nhịp cầu giữa sông lộn mèo phóng ầm ầm khuấy động buổi trưa quê. Một hồi thế nào cũng có thằng bị má xách roi đi kiếm, rượt chạy có cờ.
Cái hiện hữu qua bao đời vẫn luôn còn tồn tại ngay trước mặt, là cánh đồng, vẫn là lúa chín vàng rực như xưa, nhưng hột lúa và cánh đồng chắc đã khác đi nhiều lắm. Sự vận động, đổi thay cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Nhưng cái tình đất, tình người phương Nam này thì vẫn vậy. Phóng khoáng, chân tình, cởi mở, yêu thương. Thương lắm đồng bằng ơi!
Bài, ảnh: NGỌC TRẢNG
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin