Bài học từ một du khách người Úc

07:06, 07/06/2012

Trong một lần về thăm Smile House (ngôi nhà tình thương của thanh niên khuyết tật TP Hội An- Quảng Nam), tình cờ tôi được ngồi ăn cơm trưa với một ông khách người Úc. Ông bảo tên ông là New. Trong một bữa ăn thôi mà người đàn ông ngoại quốc này làm tôi cảm phục và học hỏi được những điều đáng quý.

Trong một lần về thăm Smile House (ngôi nhà tình thương của thanh niên khuyết tật TP Hội An- Quảng Nam), tình cờ tôi được ngồi ăn cơm trưa với một ông khách người Úc. Ông bảo tên ông là New. Trong một bữa ăn thôi mà người đàn ông ngoại quốc này làm tôi cảm phục và học hỏi được những điều đáng quý.

Đặc biệt nhất là khi bữa ăn kết thúc, mọi người mời ông sang bàn bên cạnh uống nước để dọn dẹp bàn ăn thì bất ngờ ông cúi xuống đất, ngay chỗ ông ngồi, nhặt những hạt cơm mình làm rơi vãi trong bữa ăn. Ông cầm chúng trên tay, đem ra nhà bếp, bỏ vào chỗ để thức ăn thừa mà mỗi chiều đều có người đến lấy về cho heo ăn. Hay ở chỗ ông nhặt cơm rất nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều há hốc miệng không kịp phản ứng gì.

Ông New (người mặc áo đen từ phải qua) giúp tôi ngộ ra: “Hãy trân trọng những giá trị của cuộc sống, dù chúng rất bé nhỏ”.


Có lẽ nhiều người Việt Nam chúng ta từ khi biết suy nghĩ, biết nói thì đã được ba mẹ và những người lớn tuổi dạy cho câu: “Hạt gạo là hạt ngọc trời” và luôn luôn bảo chúng ta phải biết quý trọng, nâng niu, tiết kiệm từng hạt cơm, hạt lúa, hạt gạo. Nhưng rồi, lớn lên, cuộc sống dần dần cuốn chúng ta đi, còn mấy ai nhớ đến lời dạy mà ông bà ta qua bao thế hệ đã truyền lại như vậy. Nhiều người trong chúng ta không giàu có gì nhưng khi vào đời đã tỏ ra phung phí những thứ lớn hơn chứ đừng nói gì đến một hạt cơm rơi. Và ngay cả chính tôi cũng vậy... Nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy tiếc, chép miệng nhưng rồi lại thôi, mặc kệ. Biết bao nhiêu cái chép miệng tỏ ra bất cần như vậy. Rồi chúng ta trở thành một kẻ hoang phí trong khi biết bao người ngoài kia đang vật lộn từng ngày tìm miếng cơm.

Ngay lúc ông New nhặt những hạt cơm rơi cẩn thận lên, bỏ vào lòng bàn tay, tự nhiên tôi thấy mình xấu hổ. Người đàn ông Úc ngoài 50 tuổi ấy chợt đánh thức trong tôi những lời dạy của ba của mẹ ngày tôi còn nhỏ. Có thể ông khác tiếng nói, khác văn hóa, khác môi trường sống với tôi nhưng điều ông làm- dù rất là nhỏ thôi- đủ để làm tôi cảm phục. Việc nhỏ ấy, ít khi chúng ta làm sau mỗi bữa ăn. Cùng lắm là nhặt cơm rơi trên bàn. Dưới đất thì thường lấy chổi gom lại mà thôi. Vậy mà ông đã làm được hơn thế rất nhiều...

Từ hành động của ông New, tôi chợt nhận ra mình cần phải biết nâng niu, gìn giữ những giá trị của cuộc sống này, dù chúng rất nhỏ bé. Và cũng đôi khi, người ta cứ nghĩ chúng là đồ thừa thãi, bỏ đi, không cần thiết. Nhưng biết đâu, khi bạn cúi sát xuống đất, gần với những cái thừa thãi, rơi vãi ấy- như ông New, bạn sẽ nhận ra điều đặc biệt, sẽ thấy mình đã làm thêm được một việc hữu ích.

Tôi chưa nói được lời cảm ơn với vị khách người Úc ấy nhưng từ lúc gặp ông, tôi đã thay đổi rất nhiều. Và tôi mong những người Việt Nam chúng ta cứ mỗi ngày làm một việc nho nhỏ như ông New thôi để gìn giữ và phát huy những giá trị, bản sắc của dân tộc và của cuộc sống. Đôi khi những triết lý, những lời đao to búa lớn không đủ khiến cho người ta thay đổi cách sống nhưng có khi chỉ vài hạt cơm rơi như thế cũng đủ để con người nhìn lại chính mình, sống có ích hơn cho gia đình, bản thân và xã hội.

Và tôi biết thêm rằng dù có khác nhau màu da, tiếng nói, phong tục tập quán nhưng tấm lòng, sự yêu thương và quý trọng những giá trị văn hóa thì trên hành tinh này đâu đâu cũng có. Những điều ấy chưa bao giờ có ranh giới lãnh thổ hay ranh giới dân tộc...

THÀNH GIANG (Quảng Nam)

Đường dây nóng: 0909645589.

Phóng sự ảnh