Gạt cả hộ nghèo

Cập nhật, 05:39, Thứ Ba, 28/03/2017 (GMT+7)

Chị Mai (tên đã thay đổi theo yêu cầu của người cung cấp thông tin) nhà ở TX Bình Minh đến trường học để lãnh tiền “hỗ trợ chi phí học tập” cho 2 con và 1 đứa cháu (do vợ chồng người em đi làm ăn xa).

Thuộc diện hộ nghèo, 3 học sinh được hỗ trợ tổng cộng 5.400.000đ (trong 3 năm). Cầm số tiền trên tay, chị mừng sắp rơi nước mắt.

Về đến nhà không bao lâu thì có một cô gái trạc 30 tuổi, ăn mặc lịch sự đến gặp chị Mai, hỏi:

- Xin lỗi, có phải chị mới lãnh tiền hỗ trợ chi phí học tập cho học sinh phải không?

- Ờ, đúng rồi! Cô là?...

- Dạ, em là… - cô gái nhìn quanh rồi nhỏ giọng- Em làm việc ở tỉnh, nơi cấp phát số tiền này xuống trường cho học sinh hộ nghèo.

Chị Mai niềm nỡ:

- Vậy à, mời cô vô nhà! Mà, bữa nay cô tới đây có chuyện gì không?

- Dạ, em có đọc qua hồ sơ, biết hoàn cảnh chị thật sự khó khăn nên sẵn chuyến công tác em... muốn tìm cách giúp đỡ chị.

- Dạ, cảm ơn cô nhiều lắm. Ông nhà mất hồi 2 đứa con còn nhỏ xíu, tui thì mấy năm nay thêm bệnh đau khớp. Còn đứa em của tui, vợ chồng nó nghèo quá phải đi làm mướn quanh năm, thành ra tui phải nuôi luôn 3 đứa nhỏ. Hoàn cảnh gia đình tui khó khăn thiệt cô ơi! Vậy... vậy cô giúp tui bằng cách nào đây?

Cô gái nghe chị Mai kể tỏ vẻ cảm động, nói:

- Chị hãy kể lại toàn bộ hoàn cảnh của gia đình, em ghi vào lá đơn này rồi chị ký tên ở bên dưới. Em sẽ trình lên cấp trên hỗ trợ thêm một suất như vậy nữa vì hoàn cảnh của chị đặc biệt khó khăn.

Nhưng... nói ra chuyện này em cũng hơi ngại, chị phải gửi cho em một triệu rưỡi (mỗi em học sinh là năm trăm ngàn) để em gửi tiền “cà phê cà pháo” cho xếp. Có như vậy, người ta mới vui vẻ duyệt đơn, ký tên và nhanh chóng có tiền.

Thấy chị Mai hơi lưỡng lự, cô gái nói tiếp:

- Nếu không giải quyết được thì em hoàn lại cho chị đủ số tiền này. Nhưng nói thì nói vậy chớ chị yên tâm đi, em cũng đã giúp được mấy gia đình mà hoàn cảnh chưa chắc đã khó khăn hơn chị đâu.

Sau một hồi suy nghĩ, chị Mai đồng ý. Họ không quên cho nhau số điện thoại để tiện việc liên lạc khi có được tiền hỗ trợ.

3 ngày sau, đúng như lời hứa, chị Mai chờ mãi mà không thấy cô gái “tốt bụng” gọi điện báo tin. Sốt ruột, chị gọi điện thoại nhiều lần nhưng đều không liên lạc được. Chị nghi ngờ có lẽ mình đã bị gạt.

Qua hôm sau, chị Mai đến trường, nơi các con và cháu đang học, gặp hiệu trưởng và trình bày hết mọi chuyện. Thầy hiệu trưởng nghe qua, tặc lưỡi:

- Thôi rồi, cô đã bị người ta gạt! Tiền hỗ trợ chi phí học tập cho học sinh con gia đình hộ nghèo đã phát hết rồi và chỉ phát một lần thôi cô ơi. Không có chuyện làm đơn xin thêm vì hoàn cảnh đặc biệt khó khăn đâu.

Chi Mai vừa buồn, vừa tức và cảm thấy xấu hổ. Thầy hiệu trưởng khuyên chị nên đi trình báo với công an địa phương, chị lắc đầu: “Mất tiền đau lắm! Nhưng... tui sợ khi trình báo với công an thì nhiều người biết chuyện tui tham tiền, “đưa hối lộ” mà bị gạt, xấu hổ lắm thầy ơi!”

NGUYỄN NGỌC LINH (TX Bình Minh)