Thơ

Thương những mảnh đời vô cảm

Cập nhật, 12:10, Chủ Nhật, 10/05/2020 (GMT+7)

LÊ ĐẠT NHÂN 

(Thương tặng những nạn nhân chất độc da cam)

            Như giọt nước

Từ tối tăm

Em rơi xuống đời

Khắc khoải trong tôi thời gian khổ:

Việt Nam chiến tranh, đồng xanh bom nổ, chất độc khai hoang.

Sang trang sử.

Ám ảnh còn,

trong đời bé thơ…

Nơi sự sống đã ngời chiến thắng

Lại là nơi nhức nhối đau, người chẳng được sống là người.

 

Như giọt nước

Từ tối tăm,

Em rơi xuống đời,

vô cảm. Đâu biết mẹ buồn,

Cha lặng đau... mấy mươi năm độc lập, chưa trọn niềm vui.

Và mai nữa,

Cha mẹ đi

theo bóng thời gian...

Tuổi tóc bạc dùng dằng tử biệt,

Qua hai mươi, chưa khỏi tuổi dại khờ, sống tựa vào ai...?

 

Ai trả được

Cuộc đời em

từng bước thăng hoa?

Ai có quyền bỏ quên công lý?

Hàng triệu người xót xa

Em chưa bao giờ gọi được tiếng cha,

tiếng mẹ.

Khao khát sống,

đứng bên em,

Đồng vọng công bằng.

Nghe trái tim nhói đau hàng thế kỷ...